Monday, November 21, 2016

Hiện tượng Hùng Cửu Long và vấn đề hoà giải

Hùng Cửu Long (HCL) là công dân Việt Nam đi du lịch qua Mỹ. Trước khi đi anh quảng bá trên trang Facebook của anh là sẽ mặc áo dài đỏ với ngôi sao vàng to (cờ CSVN) trên ngực để đi nhiều thành phố ở Mỹ, hàm ý một sự thách thức rằng với nước Mỹ tự do, tôn trọng quyền bày tỏ, nên anh có thể làm được điều này trong an toàn, không ai dám đụng đến anh. Anh đã làm điều này ở Maryland, Washington DC..., nhưng khi đến vùng Little Saigon ở Nam California sáng hôm Chủ Nhật 20/11/2016 anh đã gặp sự cố.

Còn nhớ năm 1999 ông Trần Trường treo hình Hồ Chí Minh trong tiệm cho thuê băng video của ông ta ở Little Saigon, cư dân của thủ đô tỵ nạn này chẳng ai để ý đến vì nếu ông muốn thờ ông Hồ bên trong tiệm ông thì đó là quyền riêng tư của ông. Nhưng nó trở thành sự cố khi ông gởi faxes đến các hội đoàn và các cơ quan truyền thông người Việt để thách thức. Đó là sự xát muối vào vết thương của cư dân. Thế là biểu tình nổ ra. Lúc ban đầu khi người biểu tình còn ít, có vài vị dân cử lên tiếng bảo vệ quyền bày tỏ của ông ta, nhưng khi con số lên đến vài chục ngàn người thì các vị dân cử đều đứng về phía dân, vì ghế mà họ có là do dân mà ra. Để vừa được lòng dân, vừa bảo vệ hiến pháp (quyền bày tỏ), họ bắt Trần Trường và đóng cửa cơ sở vì tội... sang băng lậu.

Việc Trần Trường hay HCL đã làm là lạm dụng quyền tự do bày tỏ để thách thức và khiêu khích những người tỵ nạn đang sống an bình và không muốn ai khơi dậy lại những vết thương đau do CSVN gây ra cho những người thân thương hay tài sản của họ. Có biết bao nhiêu người đã chết trong tù cải tạo, trên biển cả, bị đày đi vùng kinh tế mới (thực sự là bị tống ra ngoài lề xã hội), bị cướp của, bần cùng vô sản hoá trắng trợn qua các chiến dịch đổi tiền hay đánh tư sản mại bản... Người viết có những đứa học trò ngây thơ dễ thương (con của nghị sĩ VNCH và cũng là lãnh tụ Hoà Hảo Lê Tấn Bửu) bị chết mất xác trên biển không biết nơi nào, những đồng chí, chiến hữu, hay cha anh của những người bạn thân thương bị chết trong tù cải tạo.

Ở Mỹ, ai đó có thể tôn thờ Hitler, nhưng không thể vì vậy mà họ đem các biểu tượng Nazi đến các nơi của người Do Thái để thách thức, nếu họ muốn lạm dụng quyền bày tỏ để khiêu khích thì cộng đồng (Do Thái hay người Mỹ gốc Việt) cũng sẽ sử dụng quyền bày tỏ này để phản ứng lại, tự do-liberty luôn có các giới hạn của nó để xã hội được bảo vệ.

HCL nói rằng anh ta đến Little Saigon để hoà giải, để yêu thương, anh thật là khôi hài và kịch tính. Anh có biết là chuyện hoà giải chỉ có thể xảy ra, như ở Nam Phi chẳng hạn, khi đó là sự thực tâm nhận lỗi và được thể hiện một cách cụ thể bằng luật pháp, định chế và các chính sách của chính quyền. Hoà giải không thể bắt đầu từ nạn nhân xin kẻ tạo nghiệp, hay anh công dân bên thắng cuộc HCL mặc áo của sức mạnh bạo lực đi nói lời đầu môi chót lưỡi.

Cho đến nay, chưa bao giờ, người viết xin nhắc lại là CHƯA BAO GIỜ CSVN có chủ trương hoà giải, họ chỉ chủ trương đại đoàn kết hay hoà hợp, tức là muốn nạn nhân của họ phải thần phục họ, phải "bó thân về với triều đình", phải chấp nhận là thần dân của họ, chung vào rọ của họ, nằm dưới sự lãnh đạo của họ. Họ vẫn nghênh ngang kênh kiệu, cà cuốn cho đến khi sụp đổ dù thế giới đã đổi thay. Họ không bao giờ có được một chính sách bảo hiểm (insurance policy) khi giao thiệp với Mỹ, nếu họ còn đối xử với người Mỹ gốc Việt thiếu sự tôn trọng và sự ngang hàng. Con đường từ Hà Nội đến Washington DC không thể đi tắt (shortcut) loại ra cộng đồng người Mỹ gốc Việt mà không có rủi ro.

Nhưng muốn đi ngang qua cộng đồng người Mỹ gốc Việt thì trước tiên họ phải đi ngang qua người dân trong nước mà lâu nay họ chỉ coi là công cụ, là đồ vật để thao túng và lừa bịp, vì nguời dân là thân nhân, là đồng bào, là dân tộc của người Mỹ gốc Việt. Cho nên, chuyện hoà giải chỉ có thể xảy ra khi chính CSVN biết sai, biết định chế hoá bằng luật pháp cùng các chính sách việc hoà giải, và biết khiêm cung đối thoại ngang hàng với người dân trong nước. Điều này khó xảy ra vì trong hiện tại họ còn chưa hoà giải được với người chết (Nghĩa Trang Biên Hoà) thì làm gì có chuyện hoà giải với người sống ở VN!

Người CS và thần dân của họ chỉ muốn lợi dụng nước Mỹ tự do, chỉ muốn đi trên con đường một chiều để thủ lợi chính trị, không có tư tưởng công lý (a sense of fairness) trong các mối tương quan. Facebooker Huỳnh Ngọc Chênh trong nước đã chỉ ra điều này khi viết rằng:

"Tui có ý kiến, nếu bạn Hùng trách móc gì với chuyện vừa xảy ra ở Bolsa thì Hùng nên về chợ Bến Thành Sài Gòn, mặc áo dài vàng ba sọc đỏ, tiếp xúc với mọi người làm chuyện hòa giải để đối chứng.

Chắc chắn, Hùng không bị quần chúng tự phát nào hành hung mà bị chính an ninh giả danh côn đồ đánh cho bể đầu, toe máu và ngay sau đó cảnh sát sẽ ào đến đánh bồi thêm vài đạp rồi khiêng vứt lên xe đưa về đồn.

Mấy ngày sau, nếu may mắn không tự tử trong đồn, Hùng có thể được ra tòa công khai (nhưng không có người dự) với bất cứ tội danh nào công an muốn: hoặc gây rối trật tự, hoặc chống lại người thi hành công vụ, hoặc lợi dụng quyền tự do dân chủ, hoặc tuyên truyền chống chế độ, và nặng nhất là âm mưu lật đổ chính quyền.

Bạn Hùng áo dài của tui không tin thì cứ về thử nhé." (http://bit.ly/2gbX7fB)

Có ai đó nói rằng những cư dân ở Little Saigon hay ở các nơi khác chống sự xâm lấn của CS vào cộng đồng tỵ nạn là những kẻ chống cộng cực đoan, họ sống trong quá khứ và chết trong quá khứ. Những người này vì thực tế làm ăn hay ca hát ở VN nên đã từ bỏ các giá trị mà họ có được ở Mỹ khi vào VN, hầu làm vừa lòng chính quyền CS. Đáng ra họ nên ngậm miệng ăn tiền và không ai trách họ cả vì ai cũng cần kiếm sống để sinh tồn. Nhưng khi họ theo tiêu chuẩn đôi (double standard) thì họ lại lên tiếng phản bội lại cái căn cước tỵ nạn của họ, phản bội lại cái nguyên nhân ban đầu tại sao họ bỏ VN đến Mỹ, họ lớn tiếng phê bình những người cùng cảnh ngộ với họ là sống trong quá khứ, trong khi lại quỵ luỵ CSVN và không dám có một lời phê bình về sự tàn độc bất nhân của CS. Thay vì làm thinh thì tiếng nói của họ đã làm cho họ lùn hơn những người trong nước như Việt Khang.

Không có chế độ độc tài nào tồn tại mãi mãi, luật của tạo hoá không cho phép CSVN trường trị muôn đời. Tuy hiện nay CSVN đã tiêu diệt hết các đối lập chính trị, nhưng nó cũng không ngăn được sự sụp đổ của chế độ. Rõ ràng là trong Hội Nghị Trung Ương 4 Khoá 12 ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đã khẩn trương báo động về hiện tượng tự diễn biến, tự chuyển hoá, tức sự ngã lăn ra chết của Đảng CSVN vì nội bệnh.


Lê Minh Nguyên
21/11/2016




Sunday, November 20, 2016

Bác Hoài Sơn Ung Ngọc Nghĩa

cho đến nay đã 46 năm cùng tranh đấu

Cuối thập niên 1960s tôi học trường Trung Học Thủ Khoa Nghĩa ở Châu Đốc, hết năm Đệ Nhị (lớp 11 ngày hôm nay) đi thi Tú Tài I ở Long Xuyên. Kết quả thi chỉ niêm yết ở trường trung học Thoại Ngọc Hầu, Long Xuyên nên khi có kết quả, tôi phải đi từ quê nhà (cù lao Long Khánh trên giòng Tiền Giang, giữa quận Hồng Ngự và Tân Châu) đến Long Xuyên để dò. Khi biết mình đậu cũng cao, tôi bỏ đi lên Saigon, không về quê thông báo. Ba tôi ở nhà ra đứng ngoài đường chờ đợi (lúc đó không có phone để liên lạc) cho đến chạng vạng không thấy tôi về, ông buồn bã đi vô nhà nói với Má tôi rằng chắc tôi đã thi rớt và trốn không về nhà.

Tới Saigon tôi đến các trường trung học Petrus Ký và Chu Văn An để tìm hiểu và xin chuyển trường. Petrus Ký rất mạnh các ban A và C, Chu Văn An rất mạnh ban B (Toán) nên tôi xin vào Chu Văn An mà hiệu trưởng lúc đó là ông Nguyễn Xuân Quế vì tôi đi ban B.

Vào học Đệ Nhất (lớp 12 ngày nay) ở Chu Văn An, tôi bắt đầu đi tìm những nhà tranh đấu và các đoàn thể chính trị. Khi còn ở Châu Đốc tôi có nghe nói ông Hồ Hữu Tường là một nhân tài nên tôi tìm biết nhà ông ở Đa Kao, Phú Nhuận và đi dự những buổi ông thuyết trình. Nhưng sau một vài lần tôi cảm thấy không hợp cho một người trẻ ở độ tuổi 17 vì lúc đó ông nói về mua đất ở Biên Hoà để xây dựng nghĩa trang.

Tình cờ trên một chuyến xe đò đi miền tây có ai đó cho tôi xem tờ báo Cấp Tiến, rồi sau đó tôi có dịp đọc nguyệt san Cấp Tiến, thấy chủ trương và nhân sự có tầng số phù hợp với ước vọng của mình, với các GS Nguyễn Văn Bông, Nguyễn Ngọc Huy, Nguyễn Văn Ngôn... Tôi ghi xuống địa chỉ của Cấp Tiến ở đường Phan Đình Phùng và đạp xe đạp đến đó.

Dựng xe ở gốc cây to bên ngoài, tôi bước vào toà soạn ngập ngừng hỏi cô thư ký gần cửa về Phong Trào Quốc Gia Cấp Tiến. Cô cho biết bên ngoài là toà soạn của báo, còn PTQGCT là bên trong và chỉ tôi đi vào. Ba người làm việc thường trực và thoát ly cho PTQGCT (ngoại vi của đảng Tân Đại Việt) là GS Nguyễn Đình Huy hay Việt Huy ngồi bàn đầu, ông Minh Nhật Trương Dụng Khả (chú của ông Trương Tử Anh sáng lập Đại Việt Quốc Dân Đảng) ngồi bàn giữa và ông Hoài Sơn Ung Ngọc Nghĩa ngồi bàn trong cùng.

Bác Hoài Sơn, năm nay đã 93 tuổi, và GS Nguyễn Văn Ngôn trong nước vẫn còn đây, những người khác thì đã nằm xuống.

Bác Hoài Sơn là người đầu tiên tiếp tôi (1970), giải thích cho tôi về chính trị và đảng phái, trao cho tôi tài liệu và bảo về nhà đọc và suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định tham gia, vì việc tham gia đảng phái chính trị khá quan trọng, tương tự như chuyện lập gia đình, đôi khi mình phải ở với nó suốt đời.

Bác Hoài Sơn bắt đầu tham gia tranh đấu năm 1945, đến năm 1971 là 26 năm. Bài thơ có tên "Thiên Đàng" Bác làm năm 1971 mà khi đó ở trụ sở Phong Trào Quốc Gia Cấp Tiến tôi rất thích thú đọc, nói lên cái nghèo mà vui của người đi tranh đấu, xin ghi lại nơi đây.

Thiên Đàng

Sau hai mươi sáu năm dài tranh đấu
Tôi được gì? - Một vợ, bốn con yêu!
Với con chó Mina chuyên sủa gẫu
Và một xe gắn máy đã hư nhiều

Chỉ có thế mà thôi, nhưng quá đủ:
Vợ yêu chồng, con rất đổi thương cha
Đến con chó cũng trung thành với chủ
Ngày như đêm quấn quít mãi bên nhà

Chỉ có chiếc xe tàn gây khổ mãi
Hết nghẹt lò đến gãy bạt long dên
Cân vít lửa, đạp hoài không nổ máy
Siết xong vòi, lại bể dĩa tuông sên

Nhưng hư đấy rồi sửa tu cũng chóng
Cởi ra đường là rất đổi nên oai:
Con toạ trước che mình như phủ lọng
Vợ ngồi sau choàng bụng tựa mang đai

Ngày hai bửa chỉ cá kho rau luộc
Không đổi dời, mà lua vẫn quên thôi
Cần chi nữa, đến bữa ăn, miễn được
Nhìn con yêu, ngắm vợ, đã ngon rồi

Nếu chỉ đứng bên ngoài nhìn cuộc sống
Thì cõi đời là địa ngục trần gian
Nhưng chấp nhận vào trong tìm Lẽ Sống
Thì nhân gian quả thật cõi Thiên Đàng

Hoài Sơn
Vũng Tàu, 1971

Sau 1975 bác Hoài Sơn bị đi tù mười mấy năm trời, trong tù Bác nhận hết tội về phần mình để che chở cho anh em. Bác qua Mỹ theo diện HO và vẫn sát cánh cùng anh em để tranh đấu.

Sau 46 năm dài biết Bác và cùng nhau tranh đấu trong một tổ chức, tôi và các thế hệ mai sau cố gắng tiếp nối công trình còn dang dỡ của các bậc đàn anh đi trước, đó là làm sao xây dựng được một nền móng vững chắc cho chế độ Dân Chủ Pháp Trị ở Việt Nam.

Lê Minh Nguyên
20/11/2016

PS: Hình chụp hôm nay 20/11/2016